Mạc Thanh Yên vào phòng của mình, Bối Thiến cũng theo vào, trên tay còn cầm ảnh chụp của Khải Lỵ, ánh mắt oán độc nhìn cô.
"Mời cô ra ngoài, tôi phải thay quần áo."
Mạc Thanh Yên để túi xách lên tủ để quần áo, lấy ra quần áo ở nhà để thay.
Bối Thiến giơ ảnh chụp lên trước mặt Mạc Thanh Yên, đôi mắt híp lại thành một đường thẳng, nói: "Thấy không? Đây là mẹ của chúng ta đấy, nhưng mà bà ấy không yêu cô, người bà ấy yêu thương là tôi."
Mạc Thanh Yên nhìn ảnh chụp, giống như có chút quen thuộc, cô không khỏi nhìn kỹ vài lần.
Trong đầu hiện lên một số hình ảnh hỗn độn, cô lắc lắc đầu, lui về sau mấy bước.
Bối Thiến đột nhiên nở nụ cười. Cô có biết vì sao tôi lại đến đây ở không? Tôi chính là muốn cô nhớ lại bản thân mình có bao nhiêu đáng giận, cô hại chết mẹ của mình, làm cho bà ấy không thể sống nổi.
Giọng nói của cô ta càng ngày càng trở nên bén nhọn, ánh mắt cũng trở nên ác độc, cô ta bước lại gần Mạc Thanh Yên.