Mạc Thanh Yên cười cười, ''Không đau, đều tốt rồi ạ.''
Nghĩ đến người nào đó mỗi ngày đều bôi thuốc cho cô, ép cô ăn những thứ kỳ kỳ quái quái, nói cũng lạ, miệng vết thương tốt lên đặc biệt mau, sẹo cũng nhạt dần.
Bà nội Lệ khẽ gật đầu, sau đó đi sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Angela, ''An An càng ngày càng xinh đẹp rồi!''
''Bà cố nội xinh đẹp cũng càng ngày càng trẻ ra, giống dì vậy.''
Miệng nhỏ quá ngọt, chọc cười bà nội, ''Thật vậy chăng?''
''Thật sự, không tin bà hỏi Tiểu Tuyệt, chú ấy sẽ không nói dối.''
Cô bé nhỏ vứt lại vấn đề cho người chú đang ôm mình, Lệ Đình Tuyệt nhíu mày, ''Ừm.'' Anh chỉ có thể khẽ đồng ý.
Hai bánh bao nhỏ cực kỳ lễ phép gọi bà một tiếng, ''Chào bà cố ạ!''
Bà nội nhìn người một nhà vô cùng náo nhiệt, cực kỳ vui vẻ, đi đến bên người ông nội Lệ, ông lại vẫn cầm báo đọc, kỳ thật tâm tư đã sớm bay đến ba đứa nhỏ trước mặt rồi.
''Tiểu Yên bọn chúng đến rồi, ông đừng có đọc báo nữa.''