Bạch Mạn Cầm bẻ gãy cây son đang cầm trên tay, trên mặt thập phần khó chịu.
Những gì ngươi nói là sự thật?
Nếu Mạc Thanh Yên nắm giữ nhiều cổ phần như vậy, chính là muốn đuổi chồng của bà xuống khỏi vị trí kia, nàng ta sẽ lên làm tổng tài. Như vậy sau này các nàng đều phải nghe theo nàng ta sao.
Chồng bà không dễ dàng gì mới có thể mới thể đi đến vị trí như bây giờ. Bà tuyệt đối sẽ không để nha đầu kia chiếm mất vị trí này.
Mẹ, nhìn mặt của người kìa.
Bạch Mạn Cầm nghiến chặt răng cầm khăn ướt lên nhìn gương lau đi lớp trang điểm bị lem kia.
Ngươi đừng quá lo lắng quá ta đã có biện pháp, bất quá chúng ta sẽ phải để cho nha đầu kia đắc ý quá lâu, chúng ta phải khiến cho lão nhân kia tin tưởng chúng ta.
Mạc Thanh Tuyết không cam tâm:"Mẹ, năm đó chuyện gì nàng ta cũng đều biết"
Năm đó có chuyện gì? Ta với ngươi cũng đã nói qua, tuyệt đối không được thừa nhận bất cứ việc gì.
Mạc Thanh Tuyết nhanh tay che miệng lại:"Con đã biết"