Cẩu Thư dùng nước mắt gạt chiến sĩ nhỏ trực ban đi. Trong phòng trực ban trống rỗng không có lấy một người, Tiểu Tịnh Trần lén chuồn vào trong, sau đó trực tiếp bổ nhào về phía chiếc điện thoại trên bàn, cầm ống nghe lên, ngón tay định bấm nút, nhưng lại dừng giữa không trung.
Cô bé theo bản năng muốn gọi cho cha để tìm kiếm sự trợ giúp, nhưng vào thời khắc mấu chốt, cô bé đột nhiên lại nhớ ra, bây giờ mới là ba giờ sáng, chắc là cha vẫn còn đang ngủ, làm phiền cha ngủ thì không tốt chút nào... Thế là, bàn tay nhỏ dứt khoát chuyển hướng, bấm một dãy số khác!!
Chuông reo bảy lần mới kết nối được, có thể thấy được là đối phương ngủ say như thế nào.
"Alo?" Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam hơi khàn khàn, sự ngái ngủ trong giọng nói kia nồng đậm đến mức khiến cho Tiểu Tịnh Trần cũng cảm thấy buồn ngủ theo.
Lông mày của Tiểu Tịnh Trần cong cong, mở miệng ngọt ngào: "Chú ơi!!!"