[Chuyện này Sở Ninh Dực không nói cho em, vậy giờ cũng chỉ có anh có thể nói cho em biết thôi, sau khi xong việc hãy đến phòng của ba em nhìn xem. Trường hợp mà anh cho em xem hoàn toàn là thật, còn về việc tại sao lại giấu em chuyện kia, anh cảm thấy nên để cho Sở Ninh Dực nói cho em biết thì tốt hơn, nhưng giờ nghĩ lại thì anh đã sai rồi.]
Một tin nhắn rất dài, nhưng Thủy An Lạc đọc xong, bàn tay đã nổi đầy gân xanh.
Căn bệnh kia là có thật, phòng bệnh của ba, sự che giấu của Sở Ninh Dực.
Ba điều quan trọng này khiến Thủy An Lạc không kịp suy nghĩ nhiều, ngay lúc Kiều Tuệ Hòa nói rằng cô có thể đi ăn cơm, cô liền nhanh chóng chạy đến phòng bệnh của ba mình.
Trước kia mỗi lần cô đi qua đây đều có một bác sĩ trông nom, báo cho cô biết không thể bước vào, còn hôm nay không có bác sĩ nào hết, hơn nữa, cửa phòng bệnh cũng chỉ khép hờ.
Thủy An Lạc đột nhiên đẩy cửa bước vào, xốc chăn trên giường lên.
Gối đầu!
Chỉ có gối đầu!