Nhưng sau khi họ ra ngoài rồi Mặc Doãn mới uy hiếp anh, vậy chắc không phải là ông ta rồi.
Sở Ninh Dực một tay bế con, một tay đỡ Thủy An Lạc ngồi xuống sofa.
Thủy An Lạc thấy mình nói vậy xong mà Sở Ninh Dực không đáp lại, không nhịn được mà giật giật khóe miệng, "Không phải là thật đấy chứ?"
"Nói linh tinh cái gì thế?" Sở Ninh Dực đánh nhẹ lên đầu cô một cái.
"Ai biết được đấy, anh độc mồm độc miệng như vậy, chắc chắn là đắc tội với rất nhiều người, giờ hại cả em với con đều đen lây anh rồi đây này!" Thủy An Lạc hừ một tiếng.
Sở Ninh Dực lạnh lùng liếc cô một cái, nhưng cũng không nói gì cả
Thủy An Lạc tự giác rụt cổ lại, ok, coi như cô chưa nói gì là được chứ gì.
"Reng reng..." Tiếng chuông điện thoại bàn vang lên.
Thủy An Lạc vội đứng dậy nhảy tới, "Alo."
"Cô Sở, cô đặt hàng giao tận nhà à?" Người ở dưới lên tiếng hỏi.
"Vâng vâng." Thủy An Lạc lập tức đáp lại, gọi giao hàng tận nơi đúng là nhanh thật đấy.