"Thế nên, mẹ em vì quá đau lòng nên mới rời khỏi đây, sau đó liền quen biết ba em, sau đó thì sao?" Thủy An Lạc chớp chớp mắt.
Có điều cô chớp mắt xong thì hai người còn lại đều nhìn cô như một đứa ngớ ngẩn, đó là ba em đấy, em nói xem sau đó thì sao?
À thì...
Thủy An Lạc giật giật khóe miệng, được rồi, cô đã hỏi một vấn đề ngu xuẩn rồi.
"Thế ông ấy không biết chuyện ba mẹ em từ lâu đã bằng mặt không bằng lòng nhau rồi à?" Thủy An Lạc bĩu môi. Thực ra từ lúc An Giai Tuệ đưa Thủy An Kiều đến nhà cô, mẹ cô đã hoàn toàn mất lòng tin ở ba cô rồi. Hoặc nên nói là, từ khi cái con mụ An Giai Tuệ đó xuất hiện, thực ra là mẹ cô đã biết cả rồi.
Lạc Hiên ngửa ra sau dựa vào thành ghế, ánh mắt anh trở nên mông lung, "Có thể là biết, hoặc có thể là không."