"Rầm..."
Lúc cánh cửa bật mở, rèm cửa phòng Sở Ninh Dực bỗng bị ai đó kéo xuống, đè thẳng xuống bóng người đen xì phía dưới.
"Á..." Hà Tiêu Nhiên bế cháu nội theo phản xạ lùi lại một bước, "Ai?"
Thím Vu cũng run bắn lên, người kia bị rèm cửa che kín nửa người nên hoàn toàn không thấy rõ là ai cả.
"Thúy Liên, cái rèm cửa sổ này khó sửa lắm." Người ở phía dưới rèm cửa có vẻ như đang muốn vùng vẫy thoát ra, giọng lại nghe như một ông lão tuổi già sức yếu.
Còn "Thúy Liên" thì chính là tên của thím Vu.
Thím Vu bỗng ngẩn ra, như thể không hiểu đang xảy ra chuyện gì. Nhưng khi bà trông thấy Thủy An Lạc đang trốn bên kia mép giường, thấy cô đang cuống cuồng ra dấu thì bỗng hiểu ra ngay vấn đề.