Khi Ninh Tịch đang hoàn toàn sững sờ, bên còn lại của còng tay đã bị Lục Đình Kiêu khóa vào chính tay của mình.
Thấy chiếc còng màu hồng, Ninh Tịch nhất thời quên nổi cáu, cô căm phẫn nói: "Lục Đình Kiêu, anh quá đáng quá rồi đấy! Không ngờ anh lại dùng thứ dung tục thế này!!"
Lục Đình Kiêu hơi cau mày, nói một cách sâu xa: "Em chắc chắn thứ này là của tôi chứ?"
"Không phải của anh chẳng lẽ là của tôi chắc?" Ninh Tịch vừa dứt lời lập tức phát giác có gì đó không đúng.
Cô bi thương phát hiện ra không hiểu tại sao cái còng này càng nhìn càng quen mắt...
"Uhm, sao trông giống cái tôi dùng 9.9 tệ mua trong một cửa hàng tình thú trên Taobao để tẩn Giang Mục Dã thế?"
Cô cũng không nhớ cô đã vứt cái này vào góc nào, ban nãy lúc đi cũng không nhớ tới còn cái này.
Không ngờ, cô lại tự đào hố chôn mình như vậy, đúng là muốn tự bóp chết cho rồi.
Giờ còng vào với nhau thế này rồi cô còn chạy đâu được nữa?