Ngực Tô chiến bị cắm đao, sức sống ngoan cường để hắn nằm nhoài bên thân cây run rẩy lắc lắc đầu: "Hồng... Tạm biệt... Vô dụng."
Hắn biết rõ hơn bất cứ người nào, Ngự Thanh Tiêu sẽ không cứu người.
Bởi vì mười năm trước Ngự Thanh Tiêu không thể cứu thê tử của hắn, hay bởi vì ở trong quân địch cứu Tô Hồng khiến Ngự Thanh Tiêu bị đánh gãy hai chân, nhận rõ lòng người, từ đây độc giết thiên hạ, lại chưa từng cứu một người.
Nói cho cùng, đây là một đoạn nghiệt duyên.
Nhưng Tô Hồng không hề từ bỏ, ngay cả bộ hạ của Tô Chiến cũng không dám tới gần Ngự Thanh Tiêu, cậu lại gắt gao kéo vạt áo Ngự Thanh Tiêu, không tiếng động làm khẩu hình:
Van cầu ngươi, cứu cha ta đi.
Bàn tay nhuốm máu làm bẩn góc áo thuần trắng góc áo, tựa như trên cánh đồng tuyết lạnh lẽo vô biên nở rộ từng đóa hoa được dùng cả tính mạng vun bón.
Chúng tỏa ra vẻ đẹp thê thảm và tuyệt vọng.