Lâu Kiêu lái mấy người đến căn cứ chính phủ lớn nhất Hoa quốc, mặc dù đôi mắt Tô Hồng đã mù, nhưng hắn và Lâu Kiêu đều là người có dị năng, dường như còn bị đối phương ôm lấy đùi cầu xin ở lại.
Tô Hồng cũng cảm nhận được sự quyết tâm của Lâu Kiêu —— nếu như đối phương không chấp nhận đôi mắt bị mù của mình, Lâu Kiêu cũng liền quay đầu rời đi.
Từ khi bộ mặt thật của cha nuôi bại lộ, rốt cuộc Lâu Kiêu cũng chẳng muốn tìm bất cứ chỗ nào an thân, cũng không cần phụ thuộc vào bất kì tổ chức nào, nhưng hắn thiếu một chỗ sắp xếp cho Tô Hồng, bảo vệ lãnh địa của Tô Hồng.
Bởi vì Tô Hồng bị mù, cho nên Lâu Kiêu muốn dốc hết sức mình chăm sóc hắn.
Tô Hồng cảm nhận được sự áy náy và xấu hổ của Lâu Kiêu, lại cười cười, không nói gì.
Giữ lại đôi mắt đã mù, vốn chỉ vì khuyên mình không cần phải lưu luyến nhất thời, lại không ngờ rằng...giống như đã gây nên một chút phản tác dụng khác?
"Đã sắp xếp ổn thỏa cho hai đứa nhỏ, cậu cũng nghỉ ngơi cho tốt."