"Đem quần áo, đều cởi."
Nói xong câu đó, Tô Hồng tận mắt thấy khuôn mặt nhỏ bé của Hòe Sương từ trắng bệch biến thành đỏ chót.
"Sư phụ ?"
Hòe Sương kinh ngạc không thôi, hắn vừa rồi không nghe lầm chứ.
Sư phụ nói hắn... cởi quần áo ra?
Tô Hồng thế nhưng không có giải thích nhiều, chỉ lạnh nhạt nói: "Nói ngươi cởi ngươi liền cởi đi, không cần phải nói nhiều lời."
Hòe Sương buông xuống con ngươi, tuy sắc mặt hắn đỏ chót, nhưng vẫn rất nghe lời bắt đầu cởi ra quần áo của mình.
Với Tô Hồng, hắn chưa từng có một lần ngỗ nghịch.
Buông ra đai lưng trên eo, bộ quần áo đệ tử màu xanh lam từng tầng từng tầng một bị cởi bỏ, thân thể người thanh niên non nớt nhưng vẫn rắn chắc bại lộ ở dưới ánh nến nhu hoà của đại điện.
Tô Hồng nheo lại đôi mắt, lẳng lặng mà nhìn khuôn mặt Hòe Sương càng ngày càng hồng.
Giống như một quả cà chua chín rục, lộ ra ánh sáng lộng lẫy.
"Quần, cũng phải cởi sao ạ?"