Lăng Hiểu nhìn người đang tự lẩm bẩm, bởi vì hành động của anh ta khiến người không có chút rung động nào như cô ta phải thắt tim lại.
Thậm chí, cô ta còn không tự chủ được giơ tay vuốt ve gương mặt của anh.
Không phải anh không tốt, mà là cô ta không tốt.
Cô ta vừa nhạy cảm vừa đa nghi, lại tư ti không có cảm giác an toàn. Điều đó khiến cô ta mãi không chịu mở lòng tiếp nhận người khác.
Dù vậy, anh vẫn nghĩ ra trăm nhìn cách để xông vào cuộc sống của cô ta.
Phó Thời Khâm nhìn người trước mắt, nhìn một lúc rồi không chịu được anh khóc.
"Anh phải làm gì, để em thích anh?"
Lăng Hiểu không đáp lại, mặc anh nắm lấy bàn tay mình.
Anh đã làm rất nhiều rồi, đưa cô ta đi xem cực quang thỏa mãn ước mơ của cô, dẫn cô ta đi ăn mì vằn thắn mà cô ta luôn nhớ mong, còn giúp cô ta được nhìn thấy ông nội thật sự vốn không có cách nào thấy được.
Những chuyện này, từng việc từng việc mà từ trước tới giờ anh chưa vì ai mà làm đến thế cả.