Một câu nói khiến những bất an trong lòng cô nhanh chóng biến mất, hóa thành ngọt ngào và vui vẻ vô biên.
Đôi mắt sáng của Cố Vi Vi mỉm cười nhìn người đàn ông ngồi ở mép giường, sao anh không phải là người luôn mang tới cảm giác hạnh phúc cho cô chứ.
Phó Hàn Tranh nhìn cô, một tay chống xuống giường, cúi người lại gần.
Cố Vi Vi lấy tay che miệng: "Em bị cảm, sẽ lây cho anh."
Phó Hàn Tranh cười khẽ, cuối cùng chỉ hôn nhẹ trên trán cô một cái.
"Nghỉ ngơi cho khỏe, anh đến phòng sách xử lý công việc một chút."
Cố Vi Vi khẽ gật đầu, vừa ngáp vừa nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Phó Hàn Tranh đi ra phòng ngủ chính, vừa tới phòng khách thì thấy Nguyên Mộng trở về.
Có lẽ vì không chắc Phó Hàn Tranh biết chuyện xảy ra trên đường được bao nhiêu nên Nguyên Mộng vào cửa nhìn sắc mặt của anh, ra vẻ thoải mái nói.
"Vi Vi và bọn nhỏ đâu?"
"Bọn trẻ đến nhà cũ, cô ấy bị cảm nên uống thuốc và ngủ rồi." Phó Hàn Tranh nói.