Mạnh Như Nhã mím môi không phản bác được, hốc mắt cũng đỏ theo, rưng rưng muốn khóc.
"Chị họ. . ."
"Đừng giả bộ yếu đuối đóng vai đáng thương trước mặt tôi, tôi không nuốt nổi cái bộ này của cô đâu." Tần Mạn nghiêm nghị quát.
Mẹ và anh hai của cô đã bị bị cái vẻ dịu dàng nhu nhược này dỗ dành đến không biết trời nam đất bắc, thế nhưng mà cô lại ghét nhất cái bộ dạng này.
Tần Lãng tan tầm trở về, tìm tới phòng bếp thì thấy dáng vẻ em gái vênh váo tự đắc, mà Mạnh Như Nhã đỏ mắt, lập tức duối tay kéo cô ta đến sau lưng mình.
"Tần Mạn, mày lại đang làm cái gì vậy?"
"Không có gì, trò chuyện hai câu mà thôi."
Tần Mạn nhún nhún vai, ngược lại đi ra phòng ăn ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.
Tần Lãng an ủi Mạnh Như Nhã vài câu, mới dẫn cô ta cùng đi phòng ăn, ngồi ở vị trí cách xa Tần Mạn.
Hơn nữa, còn ở ngay trước mặt Tần Mạn cầm một hộp nhung đưa tới.
"Đồng hồ lần trước em thích, đây là kiểu dáng đặt riêng đó."