Mấy ngày quay phim căng thẳng và mệt mỏi, lại thêm hai buổi tối thảo luận kịch bản.
Cố Vi Vi nằm trong lòng Phó Hàn Tranh, còn chưa nói được mấy câu đã không chống cự được cơn buồn ngủ.
Mục đích Phó Hàn Tranh tới đây, cũng chỉ là ép cô đi ngủ mà thôi.
Trời vừa sáng, Cố Vi Vi liền tràn đầy năng lượng, thức dậy rửa mặt chuẩn bị đi làm.
Nhưng vừa thấy Phó Hàn Tranh gọi điện thoại thông báo cho tài xế chuẩn bị tới đón, cô lại ngậm bàn chải đánh răng đi ra ngoài ôm anh.
Phó Hàn Tranh không hề để ý tới chuyện kem đánh răng của cô dính lên âu phục của anh, cứ để cô ôm như vậy.
"Nghe Thời Dịch nói, em quay phim rất thuận lợi."
"Đương nhiên là như vậy rồi, Mặc Phỉ cũng khen em là thiên tài đấy."
Cố Vi Vi buông tay ra, đánh răng xong còn kiêu ngạo nói.
"Em học làm đạo diễn từ bao giờ vậy?" Phó Hàn Tranh hỏi.