Trong lòng Vương Bảo Nhạc hớn hở khỏi bàn, thầm nghĩ chuyện này mình làm coi như hoàn mỹ, nhất định có thể khiến Lâm Thiên Hạo cắn răng nuốt hận.
Người khác không nhìn thấu sự đắc ý thầm của hắn mà chỉ thấy thân ảnh của hắn tràn ngập quạnh hiu, nhất là lời nói của hắn lại càng khiến những tu sĩ xung quanh xúc động. Mọi người đều hay đồng tình phe yếu thế, Vương Bảo Nhạc lúc này đang chơi khổ nhục kế!
Nhất là ban nãy Các chủ đã ra mặt rồi mà Lâm Thiên Hạo lại còn động thủ. Việc này khiến cho mọi người xung quanh thầm đánh giá hắn, không khỏi ngẩng đầu nhìn Các chủ.
Về phần Lâm Thiên Hạo lúc này thì đang có cảm giác hít thở không thông, tới tận bây giờ hắn chưa từng thấy Vương Bảo Nhạc như thế, cho nên lập tức ý thức được tên này đang giả vờ đáng thương, mà lại ra vẻ cực kỳ giống nữa.
"Các chủ, hắn đang giả vờ..."