Hột Khê chợt giật thót, ngẩng phắt đầu lên, cau mày chăm chú quan sát vẻ mặt bình lặng như mặt hồ của người đàn ông trung niên.
Thế nhưng hắn như thể không phát hiện ra sự cảnh giác và đề phòng của cô, vẫn thong thả nói: "Nhóc con, đừng hoảng hốt, nếu ta muốn vạch trần ngươi, liệu ngươi nghĩ ngươi có thể thâu tóm được địa hình của Bích Cảnh Hiên nhanh đến thế không?"
Hột Khê cau mày: "Ông nói thế là có ý gì?"
"Ta chỉ là khách của Bích Cảnh Hiên này thôi." Người đàn ông trung niên nhướng mày, nói như ám chỉ: "Ngoại trừ tòa cung điện này, những chỗ khác xảy ra chuyện gì chẳng có liên quan gì đến ta cả. Ngoài sự an toàn của ta, thuộc hạ của ta không quan tâm đến những cái khác. Ngươi hiểu chưa?"
Đôi mắt Hột Khê như tỏa sáng, nhìn thẳng vào người đàn ông trung niên. Một lúc sau, cô chợt nhếch môi, chậm rãi cười nói: "À, có chuyện này ta quên nói, bởi vì điều dưỡng cơ thể tốt nên tỷ lệ phẫu thuật mở hộp sọ thành công đã lên đến chín mươi phần trăm rồi."