Ánh mắt Nạp Lan Tử Quân sa sầm, nhẹ nhàng cử động thân thể, dây thừng vốn đang trói bị rơi xuống đất.
Gã đứng lên, ánh mắt tối tăm nhìn Hột Khê, chậm chạp nói: "Tỷ tỷ, đệ tự nhận khoảng thời gian qua đệ đối xử với tỷ cũng xem như hết lòng hết dạ, chăm sóc tỷ từng li từng tí, không ngờ tỷ lại độc ác với đệ như thế, thấy chết mà không cứu. Đệ đệ thật sự rất đau lòng."
Hột Khê lắc đầu, cười khinh: "Nạp Lan Tử Quân, bản thân ngươi chưa đủ thông minh thì đừng coi người khác là kẻ ngốc. Kỹ thuật diễn xuất vụng về như ngươi, ta không nhìn ra thì ngươi thật sự cho rằng ta là đồ ngu à?"
"Được, được lắm, nếu ngươi đã không biết điều như thế thì đừng trách ta không nể tình chị em ruột."
Lời vừa dứt, một lớp bột phấn bay ra từ cổ tay Nạp Lan Tử Quân, lặng lẽ tỏa ra khắp phòng.