"Mẹ mẹ, đồ ở chỗ này ngon ghê! Mặc dù đen đúa khó ngửi, nhưng sau khi ăn vào thì Đản Đản cảm thấy rất thoải mái, linh khí bị người phụ nữ xấu xa kia đánh mất cũng hồi phục rồi!"
Đen đúa khó ngửi? Hột Khê kinh ngạc, ngay sau đó lo lắng nói: "Đản Đản, con có chắc con có thể ăn mấy cây thần đó không, chốc nữa trúng độc Huyết Túy thì làm sao đây?"
Đản Đản lăn một vòng trong cánh đồng thuốc, phơi ra chiếc bụng tròn xoe hồng hào, cười hì hì nói: "Mẹ ngốc nghếch, do có dì Tử Minh bên cạnh nên căn bản sẽ không trúng độc đâu! Vật đen đúa khó ngửi đều để cho dì Tử Minh, còn lại thì để cho Đản Đản. Ui chao…! Ui chao…! Ngon quá trời luôn, mẹ muốn ăn không?"
Dì Tử Minh…?! Quan hệ của hai tên nhóc này trở nên tốt như thế từ bao giờ vậy? Hơn nữa, sao lại gọi là dì Tử Minh? Gọi một cái cây là dì, Đản Đản à, khả năng logic của con không có vấn đề đấy chứ?