Đối với Tiểu Miêu Miêu, sau khi buồn rồi khóc thì lại là một trang hảo hán.
Hạ Kỳ cũng tuỳ ý để cô trút nỗi lòng, một hồi lâu không nghe thấy tiếng thút thít trong ngực nữa thì mới cúi đầu nhìn cô nhóc.
Rũ mắt nhìn liền thấy Tiểu Miêu Miêu nằm trên ngực mình, bàn tay nhỏ túm lấy vạt áo trước ngực anh, đang say ngủ.
Hạ Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu, đúng là một cô nhóc vô tư.
Anh bế ngang Tiểu Miêu Miêu lên rồi đặt cô xuống giường.
Nhìn khuôn mặt nhỏ khóc đến lấm lem, Hạ Kỳ xoay người đi vào phòng tắm, khi đi ra thì trong tay anh đã có thêm một cái khăn bông ướt.
Sau khi lau người cho cô nhóc, Hạ Kỳ mới cầm điện thoại rời đi.
Hạ Kỳ tự nhận mình không phải là một người ngang ngược, nhưng cũng không phải là người mà ai cũng có thể giẫm đạp, muốn cướp đồ của anh thì phải nhìn xem có đủ tư cách không đã.