Hạ Ý Hạo nhìn lướt qua gương mặt còn đang ngây ra của Lâm San, mỉm cười nhéo mặt cô một cái.
"Đừng đứng ngơ ra ở đây nữa, em mau vào phòng tắm rửa mặt chút rồi ra ăn sáng đi!"
"À!"
Lâm San vừa xoa đầu mình vừa bước vào phòng tắm, quên béng mất việc dò hỏi rốt cuộc làm sao mà Hạ Ý Hạo vào được nhà.
…
Sau khi ăn sáng xong, Hạ Ý Hạo lái xe chở Lâm San ra ngoài hóng mát.
Lâm San vốn không muốn đi, nhưng cô ta không chịu nổi sự kiên trì của Hạ Ý Hạo.
Xe dừng ở bờ biển.
Gió biển mát mẻ khẽ lướt qua mặt, thổi mất đi sự bực bội trong thời gian này của Lâm San.
Hai người ăn ý, một người trước một người sau, đi dọc theo bờ cát, không hề nói một câu nào.
"Cởi giày ra đi."
Giọng nói của Hạ Ý Hạo nương theo gió biển truyền tới, khiến Lâm San hơi ngẩn người một chút: "Sao cơ?"
"Cởi giày ra đi, sau đó đi chân trần trên cát."