Lâm San đi tới cửa nghe được câu này, bước chân hơi khựng lại.
Bảo mẫu đứng ở cửa ra vào đang định gọi Lâm San thì lại nhìn thấy Lâm San đưa tay ra hiệu im lặng. Cô ta thờ ơ nhìn người một nhà vui vẻ hòa thuận trong phòng bếp.
Nhìn dáng vẻ của ba cô ta bị người đàn bà dối trá ấy làm cho thích thú đến không mở được mắt. Nhìn dáng vẻ nịnh nọt như cô con gái ngoan ngoãn của Hàn Di Quân.
Lâm San bỗng bật cười, nụ cười rất trào phúng.
Thảo nào, mấy ngày nay ba cô ta luôn vắng nhà, thảo nào không thấy bóng dáng Hàn Di Quân đâu. Thì ra là gia đình ba người nhà người ta đi hâm nóng tình cảm rồi.
Bọn họ ba người một nhà vui vẻ hòa thuận, còn cô ta thì lại giống như người ngoài.
Nhìn ngôi biệt thự vui vẻ náo nhiệt hơn hẳn mười mấy năm nay, Lâm Chung Tường bỗng thấy bùi ngùi.
"Tiểu Quân, Tiểu Tuyết, sau này ba người chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau rồi."
"Đúng vậy!" Hàn Tuyết nép vào trong ngực Lâm Chung Tường như con chim non.