Đợi Tiểu Miêu Miêu đi nặng, tắm rửa xong xuôi, thì Hạ Kỳ đã mệt đến nỗi nằm ngủ luôn trên giường.
Tiểu Miêu Miêu mặc một bộ đồ ngủ liền thân, ngồi quỳ trên chiếc giường lớn, bàn tay nhỏ mềm mại đẩy người Hạ Kỳ: "Ôn ã, ăn vẫn chưa kể chuyện cổ tích cho Miêu Miêu nghe mà*."
(*) Ông xã, anh vẫn chưa kể chuyện cổ tích cho Miêu Miêu nghe mà.
Hạ Kỳ rất mệt, hơn 6 giờ sáng đã phải dậy để đi học, buổi trưa nhận nhiệm vụ, buổi chiều đi học, buổi tối về nhà chăm sóc cho Tiểu Miêu Miêu. Hai mí mắt cậu hiện giờ dính chặt lấy nhau như keo 502 vậy, không cách nào mở ra được.
Đôi tay to lớn chính xác bắt lấy Tiểu Miêu Miêu, kéo cô bé vào lòng, khiến thân thể mềm mại của Tiểu Miêu Miêu lập tức ngã vào người cậu.
"Ôi chao!"
Chiếc mũi nhỏ nhắn của Tiểu Miêu Miêu đập vào trước vùng ngực cứng cáp của Hạ Kỳ, đến nỗi đỏ ửng lên.
Tiểu Miêu Miêu từ trong lòng Hạ Kỳ ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt to lóng lánh, trách mắng cậu: "Ôn ã, ăn xấu lắm*!"