Đổng Cận Sinh bị đá bay khỏi đó mấy mét, đau đớn đến mức cuộn tròn người lại rên rỉ.
Kỷ Dạ Bạch nóng nảy, dẫm lên ngực Đổng Cận Sinh với thái độ ngang ngược, "Mày dám động đến người phụ nữ của tao hả?" Giọng nói của hắn lạnh lẽo đầy sát khí như Tu La dưới địa ngục.
"Dạ Bạch! Cậu đang làm gì vậy hả!" Đổng Anh Lạc không biết từ đâu chui ra, khóc lóc đẩy Kỷ Dạ Bạch ra rồi quỳ xuống bảo vệ Đổng Cận Sinh, "Cậu quên vì ai là Cận Sinh mới không thể hoàn thành ước mơ được đánh tennis của nó rồi sao? Chính cậu đã hại nó! Cậu còn vong ơn bội nghĩa mà đánh nó nữa... hu hu..."
Cô ta khóc lóc thảm thiết khiến người ta không khỏi rủ lòng thương.
Nhưng Kỷ Dạ Bạch không có lấy một chút xót thương nào mà chỉ cười lạnh lùng, "Nó dám động đến người phụ nữ của tôi thì không đáng đánh hả?"