Hoắc Vi Vũ biết lời bà ta nói là thật. Cô không muốn ra ngoài với bộ dạng điên khùng, còn kéo theo vô số người xuống địa ngục.
"Giết tôi đi." Hoắc Vi Vũ không sợ chết, móng tay bấm vào cánh tay Trình Mai.
Trình Mai đau đớn, tức giận đẩy Hoắc Vi Vũ ra. Bà ta đứng dậy, ngạo nghễ nhìn xuống Hoắc Vi Vũ hệt như một chúa tể.
"Là cô tự rước họa vào thân. Tôi vốn không hề muốn phát tán virus, Hoắc Vi Vũ, cô sẽ trở thành tội nhân thiên cổ, tôi rất ghét người khác uy hiếp tôi, đàm phán với tôi. Cô còn làm tôi bị thương nữa." Trình Mai nổi nóng.
Hoắc Vi Vũ nắm chặt nắm đấm, cố giữ chút lý trí cuối cùng.
Người phụ nữ áo đen đã về.
"Đưa đứa bé về rồi à?" Trình Mai ngạo mạn hỏi.
"Đưa về rồi ạ." Người phụ nữ áo đen báo cáo.
"Có bị ai phát hiện không?"
Trong mắt người phụ nữ áo đen lóe lên chút khác thường, nhìn sang Hoắc Vi Vũ đang sống không bằng chết, cúi đầu nói: "Không có."