"Như anh nói, Tô Bồi Ân không ngốc, chắc chắn anh ta có mục đích riêng. Chúng ta không cần phải gây thù chuốc oán, anh và anh ta không nhất thiết phải trở thành kẻ địch, để Sở Thanh Vân làm thuyết khách đi." Hoắc Vi Vũ đề nghị.
Cố Hạo Đình nhoẻn miệng cười, "Xem ra, phải lấy em cho bằng được rồi, lúc anh không nghĩ đến nơi đến chốn thì có em nhắc nhở."
Hoắc Vi Vũ cũng cười ngọt ngào. Mấu chốt là nếu cô nói hắn sẽ nghe, đây là một sự thừa nhận và tôn trọng. Cô rất thích mình được tỏa sáng bên cạnh hắn.
***
Cửa mở ra, Tô Bồi Ân nhìn cửa.
Trung tá Thượng gật đầu với y, "Có người đến đón anh."
"Là ai vậy? Mai Kính Sơn, Duật Cẩn, hay là Quyền Linh?" Tô Bồi Ân khó hiểu.
Trung tá Thượng nhếch môi, "Duật Cẩn vẫn chưa đủ tầm ảnh hưởng để có thể khiến tư lệnh thả anh."
"Vậy là ai?" Tô Bồi Ân khó hiểu.
"Anh gặp sẽ biết." Trung tá Thượng nói, bước sang bên để Tô Bồi Ân ra ngoài.