Cố Hạo Đình cầm lấy tay Hoắc Vi Vũ, nhìn cô đầy xót xa: "Em không sợ thì sao anh phải sợ chứ? Anh chỉ lo em sẽ bị tổn thương."
"Anh cả nghĩ rồi, Hoắc Thuần còn không thể làm tổn thương em, những người mà em không quen biết kia lại càng không thể. Chỉ là mấy lời bàn tán lúc rảnh rỗi của người khác, để ý đến họ làm gì." Hoắc Vi Vũ nhún vai, ánh mắt hiện lên vẻ ranh mãnh.
Cô định giơ tay còn lại nhéo mũi Cố Hạo Đình, nhưng chưa chạm tới mặt đã bị hắn bắt lấy.
"Em phải nhớ bất kể xảy ra chuyện gì, bất kể là ai phản đối, cũng không được lùi bước. Chúng ta sẽ mãi bên nhau." Cố Hạo Đình nghiêm túc nói.
"Mãi mãi, mãi mãi ở bên nhau." Hoắc Vi Vũ nở một nụ cười xinh đẹp, nhắc lại lời hắn.
Điện thoại của Cố Hạo Đình chợt đổ chuông. Hắn thấy màn hình báo ông cụ Cố gọi đến liền nhíu mày, nhưng vẫn nghe máy.
"Ông nội có chuyện gì ạ?" Cố Hạo Đình điềm tĩnh hỏi.