Cố Hạo Đình lặng lẽ nhìn theo cho đến khi bóng cô khuất khỏi tầm mắt, bấy giờ hắn mới xoay người lên xe.
Đôi mắt sâu hun hút nhìn phía trước, bàn tay hắn siết mạnh vô lăng như muốn bóp cổ số mệnh, khiến móng tay cũng trở nên trắng bệch. Hắn ghét tình trạng hiện tại, không thể ôm cô, không thể hôn cô, ngay cả việc nói chuyện cũng trở thành xa xỉ.
Điện thoại chợt đổ chuông, hắn không xem là ai gọi, vừa bắt máy đã cáu kỉnh hỏi: "Chuyện gì?"
"Anh, vừa rồi em bị mất tín hiệu, có người giúp nên giờ em ổn rồi. Anh không phải lo lắng cho em đâu, lát nữa em đi dạo phố cùng chị dâu." Cố Kiều Tuyết giải thích.
Ánh mắt Cố Hạo Đình chợt rét lạnh, hắn cảnh cáo: "Đừng nhằm vào Hoắc Vi Vũ nữa, em không đủ sức gánh chịu hậu quả đâu."
Cố Kiều Tuyết chợt thót tim, đôi mắt lộ vẻ hoảng hốt. Cô ta biết chút mánh khóe của mình đã bị anh trai nhìn thấu.