Hoắc Vi Vũ ngủ đẫy giấc mới tỉnh lại. Cô ngáp một cái, mở mắt ra, trong phòng tối om. Đầu óc hơi mơ màng, cô ngồi dậy, gãi mái tóc rối tung, lấy điện thoại di động từ dưới gối ra
Mười một giờ mười lăm rồi. Màn hình hiển thị thông báo mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của Tiểu Ba. Do điện thoại để chế độ im lặng nên cô không nghe thấy. Hoắc Vi Vũ gọi lại cho Tiểu Ba, xỏ bừa đôi giày, đi vào nhà vệ sinh.
"Chị Hoắc, chị ra ngoài à?" Tiểu Ba lo lắng hỏi.
"Ừm, em cứ ở khách sạn đi, chờ chị quay về rồi nói." Hoắc Vi Vũ trầm giọng nói, đặt điện thoại lên bồn rửa.
Cô đánh răng, rửa mặt, nhìn mình trong gương. Mặt như hoa đào, đôi mắt như tơ, trên cổ có vài vết hôn nhàn nhạt. Cô nhíu mày, nhớ lại nửa đêm hôm qua hắn làm việc đó cho cô... Đôi mắt như bị che phủ bởi lớp sương mù, cô cụp mắt xuống, đứng ngây ra một hồi.
Bên ngoài chợt vang lên tiếng soàn soạt. Hoắc Vi Vũ lấy lại tinh thần, xoay người đi ra ngoài.