Vết thương của cậu đã khỏi hẳn, mỗi lần ra vào giấc mơ là cơ thể được khôi phục được về trạng thái ban đầu. Lâm Thịnh cũng đã đưa ra nhiều suy đoán để giải thích cho hiện tượng này nhưng đáng tiếc là không có chứng cứ cụ thể.
Cậu gạt bỏ những mảnh giáp kim loại trên cơ thể, liếc mắt nhìn trái phải rồi bước nhanh về phía lối vào của con đường. Cậu cứ đi một mạch về phía trước, cả con đường chỉ có tiếng cốp cốp vang vọng do đế giày giẫm lên mặt đường gồ ghề.
Cậu càng đi về phía trước, làn sương mù trong không khí cũng dần chuyển từ đậm sang nhạt, cảnh vật trước mắt dần hiện lên rõ ràng. Chỉ đi khoảng tầm mười phút, Lâm Thịnh đã lại đứng ở lối vào hầm giam, ngay trước đoạn đường bị lấp kín. Trên đường đi đến đây, cậu còn tiện tay nhặt một bộ kiếm và khiên mới của một thi thể binh sĩ mặc giáp cồng kềnh.
"Độ dày này... Thử xem sao."