"Em đã đủ tuổi để làm người lớn rồi."
Hơi thở anh nặng nề, lùi người lại, giữ bàn tay của cô, nói: "Em còn nhỏ, thời gian chúng ta hẹn hò rất ngắn." Giọng nói của anh rất hổn hển: "Đợi lấy được giấy hôn thú rồi hẵng…"
Cả người anh nóng hổi, trên trán lấm tấm mồ hôi, hai chữ sau như ép ra từ trong lồng ngực.
"Làm sau."
Nói xong, anh lăn qua một bên giường.
Chử Qua nghẹn lời!
Cô không để ý mà!
Cô tiếp tục nhích qua.
Khương Cẩm Vũ vén chăn lên, nói: "Em ngủ trước đi."
Sau đó, anh chạy vào phòng tắm như chạy trốn.
Chử Qua buồn bực.
Tức thật đấy, tức quá đi mất! Cô nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, bèn tung một cước đá chiếc gối nằm của Khương Cẩm Vũ xuống giường.
Thoáng một cái đã đến ngày đông giá rét.
Buổi tối chủ nhật, Giang Bắc đón trận tuyết đầu mùa. Ngày hôm sau là sinh nhật của Chử Qua, một ngày tuy bình thường nhưng lại không tầm thường chút nào.