Thời Cẩn trả lời: "Không cản, anh sẽ giúp em."
"Là Tô Phục à?"
Anh gật đầu: "Anh đã nổ súng, nhưng không bắn chết được cô ta."
Ba giờ trước, anh nhận được điện thoại của Tần Vân Phi, hắn chỉ nói một câu: "Tôi có chứng cứ có thể chứng minh nhà họ Từ vô tội."
Lúc anh chạy đến, toàn bộ người canh gác ở bên ngoài đã ngã trên mặt đất.
Cửa đang mở, Tần Vân Phi không hề chạy mà còn nhàn nhã ngồi trên ghế sofa.
"Thời Cẩn muốn giết tôi."
Hắn cầm điện thoại di động, vẻ mặt rất bình thản, nhưng giọng lại vô cùng hoảng sợ: "Mọi chuyện đều do hắn làm, là hắn ra lệnh cho tôi, đám di vật kia là đồ của nhà họ Tần, hắn muốn giết người diệt khẩu, tôi không còn cách nào khác nên chỉ có thể bắt cô để uy hiếp hắn, thấy cô bị ngã là hắn muốn giết tôi, mau cứu tôi, cứu tôi…"
Tần Vân Phi đột ngột tắt cuộc gọi.
Hắn tự biên tự diễn gọi một cuộc điện thoại cầu cứu, gọi cho Khương Cửu Sênh.