Tần Minh Châu lại chạy lại, chiếc ô bị đặt xiêu vẹo trên vai, cậu đứng ở ven đường hét lên một câu: "Chúc chị hạnh phúc."
Mưa bụi mờ mịt, không nhìn rõ mắt.
Khi đã trải qua biến cố thì còn thiếu niên nào vẫn dịu dàng được như trước đây.
Mạc Băng mỉm cười: "Cảm ơn." Cô nhìn cậu thanh niên ở phía xa, nói: "Cũng chúc cậu hạnh phúc."
Cậu ta quay người chạy đi, bóng lưng thẳng tắp, áo hoodie màu xám cùng đôi giày màu trắng dần biến mất trong mưa.
Chúc cậu hạnh phúc.
Từ biệt từ đây, mỗi người đều có cuộc sống riêng.
Chờ đến sau này không còn tiếc nuối, tất cả kỷ niệm và người xưa đều xếp gọn trong ký ức.
Hôm sau, trời quang mây tạnh, ánh nắng rơi trên bậc cửa sổ nhẹ nhàng làm tan lớp băng mỏng, tạo thành một màn giọt nước mờ ảo trên kính, nhìn không rõ cành cây đang phủ tuyết bên ngoài cửa sổ.