Máu, quả thực có thể khiến anh hưng phấn.
Anh ép cảm xúc xuống, sau đó mới ngẩng đầu lên.
Khương Cửu Sênh đứng dậy, đi tới phía sau anh.
Cô khom, dùng ngón tay lau lớp mồ hôi lấm tấm vương trên trán anh: "Mệt không anh?"
Thời Cẩn gật đầu: "Mệt hơn cả lúc anh mổ chính." Anh nói, "Hướng dẫn từ xa không thể sánh với đích thân giải phẫu, độ nguy hiểm khi phán đoán sai sẽ cao hơn."
Khương Cửu Sênh không hiểu y học, chỉ khâm phục tố chất chuyên nghiệp của Thời Cẩn. Anh gặp nguy không loạn, có lẽ bởi lòng nhân đức của kẻ hành nghề y, cũng có lẽ bởi hiểu biết sâu sắc về chuyên môn, tóm lại, dáng vẻ lúc anh phẫu thuật không thanh nhã lạnh lùng như bình thường mà vừa nghiêm túc vừa thiêng liêng.
Có lẽ anh được sinh ra để làm bác sĩ.
Khương Cửu Sênh đưa tay bắt chước ngón nghề bấm huyệt thái dương của Tiểu Kiểu cho anh một cách vụng về.
Thời Cẩn ngước mắt nhìn lên và hỏi: "Sợ không?"