Bùi Tử Hành đưa tay ra nắm lấy bàn tay trắng muốt mịn màng của cô bé.
Cô bé giãy giụa, nhưng không giãy ra được, cuối cùng đành phải để hắn nắm. Phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ xe, rất nhanh đã đến cổng Trung tâm Huấn luyện, Hạ Lăng khẽ nói: "Bỏ tay ra, em phải xuống xe."
Nhưng Bùi Tử Hành không buông tay: "Anh hứa với em."
Cô bé khó hiểu nhìn hắn.
Bùi Tử Hành cười: "Bình giấm nhỏ, anh hứa với em sẽ không động vào cô gái khác, chờ em về nhà."
Cô bé lại bỗng đỏ mặt, nhìn trộm tài xế đang ngồi lái xe nghiêm chỉnh ở hàng trước, rõ ràng nghe được tất cả, nhưng lại làm như không nghe thấy gì. Hạ Lăng nhỏ giọng gắt lên: "Ai cần anh đợi."
"Thật sự không cần ư?" Hắn vẫn cười.
Cô bé cắn môi, duỗi một ngón tay ra: "Ngoéo tay."
Ngón tay mịn màng trắng muốt móc ngoéo với ngón tay thô ráp của hắn, lắc qua lắc lại, như ưng thuận lời thề một đời một kiếp. Cô nhẹ nhàng nhảy xuống xe, vẫy tay với hắn qua cửa kính ô tô, hát ngâm nga đi vào trường.