Có lẽ nụ cười rạng rỡ của cô đã truyền cảm hứng cho đứa trẻ, Lệ Duệ do dự rồi gật đầu.
Lệ Lôi bèn kéo thằng bé đến ngồi xuống bên cạnh, tủm tỉm xoa mái đầu nhỏ của nó, rồi lấy cho nó một miếng bánh ngọt. Lệ Duệ hiếm khi được ba mình đối xử như vậy nên bỗng dưng có cảm giác được thương mà sợ. Thằng bé vội vàng ngồi thẳng người, cố gắng thể hiện mình tốt nhất, để khiến ba và dì Lăng thích hơn.
"Tiểu Duệ thật đáng yêu." Hạ Lăng khen thằng bé rồi nhặt bút lên tiếp tục vẽ.
Vẽ chân dung là một việc cần có kiên nhẫn, không chỉ họa sĩ mà người mẫu chân dung phải giữ yên một tư thế, không nhúc nhích trong một hai tiếng. Hạ Lăng lo con còn nhỏ nên không yêu cầu cao lắm với thằng bé: "Tiểu Duệ, con có thể ăn chút bánh ngọt và trò chuyện với ba." Như vậy thằng bé mới có thể ngồi yên, mới có hy vọng có thế tạo nên hứng thú với nghệ thuật cho thằng bé.