Lệ Lôi nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Đừng sợ, có anh ở đây rồi."
Hạ Lăng cũng vòng tay ôm eo anh, gật đầu. Chuyện xảy ra tối nay quá kỳ lạ, Hạ Lăng nhanh chóng gọi điện thoại về nhà: "Anh, có một người trên là Vệ Lăng Nam…"
Cô kể lại một cách tường tận chuyện Vệ Lăng Nam muốn tới nhà làm mai.
Nghe xong, giọng nói trước giờ vẫn luôn trong trẻo lạnh lùng của Hạ Mặc Ngôn cũng trở nên hơi nặng nề: "Tiểu Lăng, em nhất định phải cẩn thận với người này. Anh ta là người nguy hiểm nhất trên thế giới này. Dưới sự bảo vệ của nhà họ Hạ, nếu có ai đó dám dòm ngó, đồng thời cũng có năng lực động tới em, vậy thì cũng chỉ có một mình anh ta thôi.
Hạ Lăng không ngờ tình hình lại nghiêm trọng đến vậy: "Rốt cuộc anh ta lợi hại đến mức nào?"
Hạ Mặc Ngôn lặng im một lát rồi mới nói: "Có lẽ, anh ta hoàn toàn chẳng phải… sinh vật nên tồn tại trên thế giới này." Không biết là vô tình hay cố ý, lần này, Hạ Mặc Ngôn không dùng từ "người".