Cố Lâm ngắm mình trong gương rồi xoay mấy vòng.
"Chất liệu của cái váy đơn giản quá." Cô ta nhìn mình trong gương: "Không làm nổi bật được khí chất của tôi."
"Đúng vậy, tất nhiên, cô là người hoàn hảo nhất." Trợ lý đời sống đã chăm sóc Cố Lâm rất lâu, hiểu được tính nết cô ta, liên tục nịnh nọt: "Khí chất của cô ..."
"Cái gì?" Cố Lâm không nghe rõ.
Tiếng ồn ào bên ngoài ngày càng lớn, trợ lý đời sống cười hùa theo cô ta, cao giọng nhắc lại lời nịnh hót một lần nữa.
Cố Lâm vẫn không nghe rõ, bực bội hỏi: "Bên ngoài đang làm gì vậy? Ầm ầm hết cả lên!" Rồi cô ta lại gầm lên với nhân viên cửa hàng: "Không phải trung tâm thương mại của các cô là trung tâm thương mại cao cấp à? Sao lại tệ thế hả? Còn không đi bảo đám người kia đừng làm ồn nữa!"
Nhân viên cửa hàng thấy rất tủi thân, các cô chỉ phụ trách bán hàng tại cửa hàng độc quyền, chứ đâu chịu trách nhiệm quản lý cả trung tâm thương mại.