Cố Lâm ngơ ngẩn.
Cô ta không biết Hạ Lăng quyết tuyệt như thế, dùng lời nói chặn đứng mọi thứ triệt để như vậy.
Cô ta đứng ở cửa, vào cũng không được đi cũng không xong. Xin lỗi sao? Cô ta không cam lòng! Nhưng nếu không xin lỗi, Hạ Lăng vứt lẵng hoa của nhà họ Cố đi thật, vậy sẽ khiến cả nhà mất mặt, ông cụ Cố sẽ không tha cho cô ta!
Có người ở bên cạnh cười khẽ: "Cô Cố này thật ngu xuẩn."
Cố Lâm nghe được thì giận đùng đùng, đến mức mất tỉnh táo. Cô ta không quan tâm gì đến ông hay mặt mũi của dòng họ nữa, mà căm hận cười lạnh với Hạ Lăng, nhân viên kia và bảo vệ: "Xin lỗi, trong từ điển của Cố Lâm này không có từ đó! Các người muốn vứt lẵng hoa đi thì vứt, chỉ là thứ vô dụng mà thôi, nhà họ Cố tôi không cần!"
Cô ta nói xong thì giận đùng đùng quay đi rời khỏi buổi khai trương công ty.