Hạ Lăng hôn nhẹ lên khóe môi anh: "Nhất định là bà rất xinh đẹp nên anh mới đẹp trai thế này."
Lệ Lôi cũng cúi đầu hôn cô: "Ừ, năm đó bà là người đẹp nhất Italy."
Bạn học Hạ Tiểu Lăng hơi tự ti: "Em thì không được đẹp như vậy."
Boss điểm mũi cô: "Cô bé xấu xí, chỉ có anh bằng lòng cưới em, em phải đàng hoàng theo anh đấy, phải ngoan, biết không." Anh không cần Tiểu Lăng xinh đẹp như tiên, cứ như vậy mà đã bao nhiêu người thích cô rồi, nếu như cô còn đẹp hơn nữa thì anh nên làm sao bây giờ?
"Anh nói em xấu!" Hạ Lăng mất hứng, vươn tay véo anh.
"Anh không chê em mà." Lệ Lôi cười, mặc cho cô véo, dù sao cũng không đau.
Hạ Lăng lại véo anh mấy cái nữa, cơ thể anh cân xứng lại cứng như đá, còn khiến cô mỏi tay: "Em chê anh!" Cô gạt tay anh, đang suy nghĩ xem có nên cắn anh một cái không thì Lệ Lôi bỗng đưa đồ tới trước mặt cô.
"Quà sinh nhật." Anh dịu dàng nói.