Trên đường trở về, Dương Mạn Lệ cưỡi tọa kỵ đi theo sau Hàn Sâm, nhìn bóng lưng Hàn Sâm đang đi trước mặt với ánh mắt phức tạp.
Dương Mạn Lệ đột nhiên cảm thấy Hàn Sâm trở nên thật xa lạ, chẳng biết từ lúc nào người khiến cô nhìn không vừa mắt trước kia đã trưởng thành mạnh mẽ đến mức này rồi.
Lúc trước sau khi thua trong trận so tài bắn cung, cô còn có một chút không phục nhưng bây giờ cô lại cảm thấy xấu hổ. Không phải Hàn Sâm không ưu tú mà là do cô vẫn luôn dùng ánh mắt trước kia để đánh giá Hàn Sâm, còn Hàn Sâm đã trưởng thành đến độ khiến cô phải ngửa mặt nhìn lên.
"Mắt nhìn người của Tần Huyên quả nhiên vẫn tốt hơn mình."
Dương Mạn Lệ khẽ thở dài một tiếng, vẻ mặt lại càng phức tạp.
Nguyên thiếu gia và Khánh thiếu gia đi song song với Hàn Sâm, mặc dù Nguyên thiếu gia không nhận được thú hồn sau khi ra tay giết chết con sinh vật thần huyết hấp hối kia, nhưng vẫn khen ngợi Hàn Sâm không tiếc lời.