Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng mờ chiếu vào.
Quý Noãn liền bị anh dẫn vào trong, gần như là bị đẩy vào phòng ngủ.
Hoàn cảnh mới, phòng ngủ mới, giường mới, mọi thứ lạ lẫm khiến người ta sinh ra một cảm giác vô cùng mẫn cảm.
Cô nghênh đón nụ hôn của anh, cơ thể lập tức nóng bừng, hai mắt mơ màng ôm lấy anh, run giọng: "Em còn chưa ăn cơm…"
Người đàn ông không ngừng động tác, trầm giọng: "Hôm nay anh ăn trước."
Dứt lời, Mặc Cảnh Thâm liền xoay người đè lên Quý Noãn, cô khẽ "a" lên một tiếng, vô thức khép chân lại vì động tác của anh. Nhưng phản ứng của cô vẫn hoàn toàn không ngăn được anh, tay anh vuốt ve nơi cực kỳ mẫn cảm trên hông cô, hơi nhột, lại tê dại đến tận xương cốt.
Quý Noãn nhanh chóng cảm nhận được cái gì đó nóng hổi, lại có độ cứng chống vào người mình, vừa định nói anh nhẹ một chút thì anh đột nhiên hôn lên môi cô: "Nửa tháng nữa là sinh nhật em rồi, về Hải Thành ăn sinh nhật nhé?"