Một ngày sau đám cưới không lâu, hai người rảnh rỗi nghỉ ngơi ở nhà. Lục Dao chỉ vào tiểu hoa đán đang nổi trênti vi mà nói, “Anh thấy cô ấy xinh không?”
Người nào đó đang vùi đầu xem hồ sơ vụ án ngẩng đầu liếc mắt, đáp có lệ, “Cũng không tệ.”
Lục Dao quay đầu nhìn cô tiểu hoa đán nọ trên ti vi, mỉm cười, “Mũi lộ xương, môi mỏng xám xịt. Cô gái này... KHẮC CHỒNG.”
Người nào đó đánh hơi thấy mùi ghen tuông, đặt hồ sơ xuống nhìn Lục Dao, “Yên tâm, dù em có khắc chồng, anh cũng cho em khắc... Em định khắc thế nào? Lấy nhu thắng cương à?”
Lục Dao đỏ mặt quay đầu.
Bây giờ, xã hội có câu ba mẹ làm bác sĩ sẽ không muốn con mình làm bác sĩ, trừ khi không phải con ruột, An Phi rất nghi ngờ mình là con lượm về, ba cô đã làm bác sĩ một đời thì thôi chứ, sao lại muốn cô phải theo nghề nữa? Chẳng lẽ do ba cô làm Trung y cả đời rồi, chưa được nếm cảm giác của Tây y nên muốn cô tiếp tục thực hiện ước mơ sao?
Đã thế, sau bao năm học hành vất vả, khó khăn lắm mới đạt được kết quả thi tốt nhất trong kỳ thi thử của bác sĩ nội trú tại Bệnh viện Nhân dân thành phố L, cô lại bị người ta “vớt” về khoa Cấp cứu với đủ mọi hứa hẹn từ Chủ nhiệm khoa Thôi Phượng Dương.
Con đường trở thành bác sĩ khoa Cấp cứu có quá nhiều chông gai, An Phỉ không muốn chút nào. Vậy mà dần dà, cô lại thấy mình hợp với công việc này.
Con đường này của cô có tình yêu, có tình bạn, có tình thân; có máu và nước mắt, có nuối tiếc; có nhiều điều chẳng thể quên, và cũng nhiều điều không ngờ đến...