Lệ Lôi bắt được tay của cô, cởi quần áo của cô ra từng chút một, hơi thở nóng rực phả bên tai cô: "Đừng động đậy lung tung, lát nữa em còn phải mặc bộ đồ này ra ngoài gặp người khác đó."
Trong thùng xe container rất tối, đèn pin bị cô làm rơi trên sàn, phát ra tiếng động rất lớn.
Cô sợ làm kinh động đến người khác nên chỉ nức nở nói: "Lệ Lôi, anh buông em ra!"
Nhưng anh không buông, được đằng chân lân đằng đầu, anh đặt cô ở góc xó chất đầy đồ linh tinh. Quần áo của cô bị vén sang một bên, lộ ra bả vai và xương quai xanh trắng như tuyết, xuống chút nữa là nơi mềm mại, rãnh ngực nông…
Cô rất đẹp, không phải đẹp theo kiểu trần tục mà đẹp giống như một viên ngọc tinh xảo nhẵn mịn, trải qua sự mài giũa, mỗi một tấc da đều được bảo vệ cẩn thận, giống như một tác phẩm nghệ thuật không chút tì vết.
Bất kể là nhìn bao nhiêu lần vẫn khiến anh mê muội.
Anh hôn cô như đang trấn an, tiến quân thần tốc/tiến thẳng vào.