Chỉ còn có 2 người đang chăm chú xem trận đấu tập bóng rổ nữ trong nhà thể chất.
"Công nhận chị Mahiru cũng xinh thật!"
"Ý cậu là cái chị trung vệ thường hay ném xa đó à?"
"Ủa? sao cậu biết?"
Cô vừa hỏi cậu vừa chỉ vào đàn chị đang dẫn đầu đó, chị có mái tóc màu vàng rất dễ nổi bật nhất trong trận đấu, thấy được lời khen của cậu bạn dành cho chị ấy cô liền huých nhẹ vào sườn cậu.
"Ui da đau!"
"Cậu đúng là..."
"Biết ghen ha vậy cậu?"
"Ư... ừm tớ... Không có."
Cô càng nói thì càng sai mặc dù cô cố gắng phủ định nhưng khuôn mặt cô vẫn đỏ ửng hồng. Cậu bình tĩnh trấn an cô.
"Không sao đâu Ayame! Con gái thường hay ghen là chuyện bình thường thôi, nhìn cậu ngại ngùng như vậy trông dễ thương lắm."
Nhưng cô liền huých cậu thêm 1 phát nữa cú huých cũng không có lực mạnh lắm nên không gây sát thương đáng kể, cậu liền rên rỉ khẽ nhẹ nhàng
"Hori! Cậu..."
"Ư ừm! Vết thương của cậu đã lành chưa?"
Cô vừa hỏi cậu vừa chăm chú nhìn vào vết thương của cậu ở dưới chân.
"Vẫn còn khỏe cậu không phải quan tâm đâu!"
"Nói... dối! Chân cậu vẫ...n c...òn bị thư...ơng kìa!"
Cô nói 1 cách ấp úng với cậu, cậu cũng hiểu ra liền cô đang trách cậu bằng sự ngại ngùng của mình, mặc dù đó là 1 lời nói tuy rất ngán ngẩm nhưng đối với cậu thì nó lại rất đáng yêu.
"Ừm thì mình xin lỗi vì đã không nghe lời cậu, tôi!"
Tưởng chừng như cô sẽ tức giận, quát tháo và trách móc cậu nhưng cô chỉ xoa đầu cậu, vuốt ve bộ tóc trên đầu.
"Tôi biết cậu rất cố gắng chứ! Vì cậu không muốn bị bỏ lại, cũng muốn chiến đấu vì danh dự cho trường nên cậu phải chấp nhận hứng chịu những cơn đã từ vết thương để tập cho đội thi điền kinh mình ghi nhận đó là 1 sự cố gắng, nhưng cậu cũng phải biết lượng sức mình, dù cậu có chạy nhanh đến đâu nhưng mà với cái chân bị sưng tấy đó thì mình lo lắng lắm, vì tớ lo sợ rằng cậu sẽ không thể... Xin cậu đó Akira! Cậu hãy nghỉ ngơi đi, tớ không quan tâm đến việc cậu chạy xa đến đâu tớ chỉ muốn.... Tớ chỉ muốn...
Đúng là trong tình thế như vậy thì người ta sẽ phải xin kiến tập để cho nghỉ ngơi cho đến khi lành lại rồi bắt đầu luyện tập tiếp nhưng riêng Akira, thì cụm từ" kiến tập" hình như không có trong từ điển của cậu thì phải, cậu vẫn cứ cố gắng tập chạy mặc cho vết thương hôm qua vết sưng tấy vẫn còn đang hành hạ cậu trên mỗi bước chạy, cậu không muốn kiến tập và muốn cố gắng chạy, nhưng trước lời lo lắng thương xót của Hori cậu cũng đã mềm lòng 1 chút, cậu nói với cô với 1 giọng điệu lạnh lùng và tràn đầy sự ngán ngẩm.
"Thiệt tình! Được rồi! Nhưng đây không phải là vì cậu thuyết phục được tôi mà là tôi ghét cái bản mặt mít ướt của cậu! Ayame ạ!"
Hori nghe thấy vậy liền xấu hổ khi bị cậu ấy trêu cô là đồ mít ướt, cô ngại ngùng đỏ mặt với 1 nụ cười trên môi.
"Thế là tốt rồi!"
"Tốt cái gì cơ?"
"Chỉ cần cậu đã nghe lời khuyên của tôi, kể cả mình có phải chấp nhận mình có phải chịu đựng điều gì đi chăng nữa kể cả làm chuyện xấu hổ cũng không sao chỉ cần tôi giúp được cậu!"
"Cái gì cơ!"
Cậu tức giận kéo tay rồi đẩy cô áp sát vào tường.
"Cậu mất trí à! Hori? Tại sao cậu lại bán rẻ bản thân như thế! Tôi muốn giúp đỡ cậu chứ không phải là cậu giúp đỡ tôi!"
Cô ấy thấy bộ mặt tức giận của cậu cô liền sợ hãi nhắm mắt với, cậu thấy mình đang uy hiếp cô vậy liền kiềm chế lại và thả cô ra và rời đi bỏ lại Hori một mình.
"Cậu ấy bị làm sao vậy? Tại sao cậu ấy lại tức giận với mình? Lẽ nào cậu ấy cũng ghét mình giống như mọi người ư? Mình vốn dĩ không có kỹ năng giao tiếp gì cả, thực lực thì không? Tại sao cậu lại giúp đỡ mình chứ? Cũng chỉ vì tại mình ư?"
Hori liền thu mình lại ngồi khóc nức trước sự ức hiếp đe dọa của cậu, lúc này các đàn chị sau khi chơi bóng rổ liền ra nghỉ ngơi, Mahiru đang nghỉ ngơi thấy cô đang ngồi khóc nức nở liền tới chỗ cô và hỏi:
"Có chuyện gì vậy em?"