"Hoàng thượng?"
Phi Ưng đờ đẫn nhìn bình sứ quý giá trong tay, hắn biết, so với cái bình quý giá, là thuốc trị thương trong bình.
"Đưa đến phủ Nhiếp chính vương, nhớ lấy, không được bị người phát hiện là ngươi tặng."
Tô Hồng cao cao tại thượng ra lệnh, nhưng tai của hắn hơi ửng đỏ vì xấu hổ.
Phi Ưng sững sờ nhìn bình thuốc này, nghĩ không ra vì sao Hoàng thượng và Nhiếp chính vương vốn như nước với lửa, vậy mà tự mình vẫn quan tâm Nhiếp chính vương như vậy.
Nhưng hắn phục vụ Hoàng thượng là vì Ưng Thừa, chỉ có thể gật đầu tuân theo mệnh lệnh của Hoàng thượng.
Nhưng không muốn, lúc hắn vừa muốn đi ra ngoài, Tô Hồng lại gọi hắn lại.
"Sau khi đưa đồ xong...giúp ta viết mấy câu bên ngoài phủ Nhiếp chính vương."
Phi Ưng ngẩn người.
Chỉ thấy Hoàng đế với thân hình càng ngày càng thon dài chậm rãi bước tới, nhẹ giọng ghé vào tai: