Hoắc Vi Vũ không giãy giụa, đôi mắt mờ sương đờ đẫn nhìn khoảng không.
Cố Hạo Đình buông môi cô ra, nhìn cô đăm đăm, giọng nói dịu đi vài phần, thoáng chút cưng chiều: "Chúng ta còn rất nhiều chuyện phải đối mặt, đừng để người khác ảnh hưởng đến em."
Cô nhìn hắn, cõi lòng đã đau đến sắp ngạt thở.
"Tổng thống, Thái Nhã, Lý Nghiên Hiền, Thừa Ân, ai cũng cần phải đối mặt. Tôi đang nghĩ rốt cuộc tại sao mình phải ở bên anh, trong khi tôi cũng chẳng yêu gì anh."
Thoắt cái, đôi mắt Cố Hạo Đình trở nên lạnh lùng, "Em nói cái gì?"
Hoắc Vi Vũ chẳng hề sợ hãi, quay mặt đi, nói rất thờ ơ: "Anh cao lớn đẹp trai, quyền uy ngập trời, giàu ngang quốc khố, phụ nữ ai chẳng thích anh."