"Đan dược có độc!"
Sắc mặt của Tôn Hằng biến đổi, lắc mình một cái đã xuất hiện bên cạnh Hạ Hầu Thắng, năm ngón tay nắm lại, bắt mạch đối phương
"Không được!"
Chỉ trong một phút ngắn ngủi, sắc mặt hăng hái của Hạ Hầu Thắng đã hóa thành bi thương.
Hai con ngươi cũng toàn tuyệt vọng, chết chóc.
Hắn tùy ý để cho Tôn Hằng nắm cổ tay, giọng nói không cam lòng, bi phẫn khiến người khác kinh sợ.
"Độc tận xương tủy, ngũ tạng, hết thuốc chữa!"
Hạ Hầu Thẳng mở miệng, mắt hổ rưng rưng, cơ thể run rẩy đau buồn gào thét: "Vì sao, là vì sao?"
Sắc mặt của Tôn Hằng cũng trở nên cứng ngắc thu tay về, trong mắt vừa có tức giận vừa kinh ngạc, trong lòng thì lạnh buốt.
Đúng như lời Hạ Hầu Thắng, hắn đã hết thuốc chữa!
Độc trong cơ thể hắn, dựa vào sự vận chuyển chân khí, đã đi vào trong ngũ tạng lục phủ, xương cốt tứ chi.
Loại độc này, lạnh như băng, tương liên với chân khí, không thể chia cắt.