"Không... không phải thế!" Ánh mắt Đổng Anh Lạc cuồng nhiệt cứ như thể một con chiên ngoan đạo, "Anh có thể chấp nhận em không?"
Kỷ Dạ Bạch né qua một bên, vẫy tay gọi người tới đưa cô ta đi.
Đổng Anh Lạc cười hi hi ha ha, xem chừng là đã điên thật rồi.
Vào lúc đi ngang qua người Ninh Hề Nhi, cô đột nhiên cất tiếng: "Chờ đã!"
Những người đang khiêng Đổng Anh Lạc đành đứng lại.
"Cô đã hủy hoại mơ ước và sức khỏe của Đổng Cận Sinh, thế nhưng, em ấy chưa từng oán trách cô. Trước khi em ấy đi đã nói với tôi một câu: Trên đời này, em thích chị nhất, nhưng người em yêu nhất lại là chị gái của em."
Giọng nói trong vắt mềm mại, kể lại tình cảm của một cậu thiếu niên đối với chị gái mình.
Đổng Anh Lạc ngồi tại chỗ run rẩy, không biết là điên hay tỉnh, nhưng nước mắt lại rơi như mưa.